Truyen hiep dam, hiep dam, cuong hiep, hiep thieu nu. hiepdam
Cô về sớm hơn dự định để đón anh trai ở khu chơi bowling như đã hẹn. Kent nói với cha mẹ rằng sẽ nhanh chóng quay lại để đón họ, truyen hiep dam nhưng cô không bao giờ quay trở lại. Thực tế, cô đã không tới được chiếc xe của mình ngoài bãi đỗ. Người đàn ông trẻ đẹp trai kia,truyen hiep dam sau khi không thực hiện được mưu đồ với Jean Graham, đã "chấm" cô ngay trong buổi biểu diễn, từ sau cánh gà sân khấu. Hắn lẽn theo sau lưng cô, và tập kích nạn nhân bằng một cây sắt hàng rào, rồi còng tay cô lại và khiêng lên xe. Lái xe loanh quanh theo dọc sườn núi để vào tận trong rừng sâu, ở đó hung thủ dựng lều cắm trại. truyen sex Hắn ngoa dụ cô gái làm tình với mình trước sẽ được thả, nhưng rồi thỏa mãn xong thú tính, hắn bội ước dùng dây trói gô nạn nhân lại, sau đó dùng ròng rọc kéo cô gái lên và trói vào một nhánh cây to,truyen hiep dam rồi hắn trèo lên cây hãm hiếp cô trên đó, gần suốt đêm, cho đến chết...
Nhân đọc bài báo của dịch giả Xuân Tùng trên trang vnexpress, Kinh Bích Lịch tôi thấy đây là một cốt truyện người lớn, thuộc loại kinh dị hay, là một chuyện có thật đã xảy ra ở bên nước Mỹ, nên xin mạn phép dịch giả đem nguyên văn của bài báo vào trong truyện. Truyện có tính cách rất dã man, xin các độc giả hãy suy nghĩ thật kỹ có nên đọc.
Tại công viên McKenny, Washington, một buổi chiều vắng vẻ, mặt trời đã lặng sau rặng núi, giờ tan học đã điểm hơn 10 phút, một thiếu nữ xinh đẹp có dáng dấp cao ráo, tay cắp sáchh vỡ lững thững bước trên con đường nhỏ tráng nhựa trở về nhà. Thình lình, một bóng đen đã núp từ lâu trong bụi rậm, xuất hiện, tập kích thiếu nữ từ phía sau, bằng một cây dùi cui lớn. Sau khi thiếu nữ ngất xỉu, hung thủ kè nạn nhân vào trong bụi rậm, đợi cho trời tối hẳn, rồi lột trần trụi thiếu nữ ra. Hung thủ dùng thuốc bôi trơn, bôi vào âm hộ của thiếu nữ và ra sức phá trinh thiếu nữ trong một khoảng thời gian ngắn. Sau khi thỏa mãn thú tính, hắn dùng giẻ lau, lau sạch thân thể của nạn nhân để xóa bỏ hung tích, rồi dùng dao giết chết nạn nhân trong tình trạng còn bất tỉnh.
Trưa hôm đó, trời nóng nực, người đi đường phát hiện ra một mùi thúi nồng nặc xông ra, sau đó phát hiện xác một thiếu nữ 15 tuổi, người vừa mất tích trước đó 10 ngày, ở trong bụi. Cô gái bị hiếp, bị hành hạ cho đến chết. Cô là nạn nhân đầu tiên của Ted Bundy - kẻ sau đó nổi danh trong lịch sử các vụ án hình sự, thủ phạm của hàng loạt vụ giết người trên toàn nước Mỹ trong những năm 1973-1978.
Nạn nhân thứ hai tên Kathy Devine, một trong những thiếu nữ trẻ đẹp nhất, được nhiều người biết đến của vùng đó, trong một lần đón xe đi Oregon tại một trạm vắng, bắt gặp một chàng thanh niên lịch sự đến trò chuyện. Trong lúc nàng không để ý, hung thủ thủ dùng đá đập vào đầu nạn nhân. Sau khi ngất xỉu, hắn khiên thiếu nữ bỏ lên xe và mang vào một nơi xa khuất để hãm hiếp. Hiếp xong, thiếu nữ tỉnh dậy, nhìn thấy hắn, liền vụt bỏ chạy dù không có mảnh vải nào che thân, cô liền bị hắn rượt theo và đè ra bóp cổ, hiếp lần nữa cho đến chết. Theo giám định pháp y, cô bị sát hại sau khi rời nhà không lâu trong cái hôm 25/11/1973. Hung thủ đã bóp cổ, hãm hiếp và cắt cổ cô gái. Cảnh sát hầu như không tìm thấy dấu vết nào lưu lại tại hiện trường, ngoài những mẫu tinh dịch đã khô rám trong âm đạo của cô gái... Hung thủ quả có dự tính chu đáo ...
Một tháng sau, tại căn biệt thự riêng của cô gái xinh đẹp Joni Lenz, cô thư ký riêng, cũng là tình nhân của chủ công ty giày tennis. Nàng đang tập thể dục trong phòng thì bị một gã đàn ông bịt mặt, núp phía sau cửa nhào ra tập kích. Sau mười phút giằn co, hung thủ trói chặt nạn nhân vào cạnh giường bằng giây thừng, trong tư thế khổ sở, sau đó hung thủ dùng dao rọc bỏ hết áo quần của nạn nhân ra, hành hạ nạn nhân bằng những cái bạt tay, rồi giao hợp với thiếu nữ đến rả rời. Kế đó, hung thủ lau sạch hiện trường và bỏ trốn ra ngoài. Chiều 4/1/1974, những người bạn của Lenz phát hiện cô nằm hôn mê trên giường, máu vẫn đang chảy ra từ đầu và mặt. Cô được đưa tới bệnh viện với vết thương nặng trên đầu... Sau đó, theo lời của cô kể trên tạp chí, diễn biến cuộc hiếp dâm thật quá tàn bạo đến tưởng tượng cũng không ra ... Và đương nhiên, hung thủ vẫn chưa biết là ai !
Ngày 31/1/1974, sau một ngày học bài mỏi mệt, cô sinh viên hoa khôi, Lynda Ann Healy, trở về căn hộ của mình. Sau khi tắm rửa sạch sẻ, cô vào phòng đánh một giấc lấy lại sức rồi sẽ đi ăn tối với gia đình. Đang mơ màng, thì một bóng đen ập lên người, dùng thuốc mê trên khăn mùi xoa. Nạn nhân bị tập kích bất ngờ đã không chống trả kịp, cô ngất đi trong tít tắc. Hung thủ nhanh chóng lột sạch áo quần thiếu nữ ra, giở đủ trò đồi bại trên thân xác, kể cả dùng những vật bén nhọn hành hạ nạn nhân, cho đến chết. Gia đình nàng không thấy nàng đến dự bữa ăn tối với gia đình đêm đó. Mọi người bắt đầu thấy lo lắng. Được biết, cô sinh viên xinh đẹp này sống cùng vài bạn bè trong một căn hộ. Cảnh sát kiểm tra rất kỹ phòng ở của cô và phát hiện ra một điều khá lạ lùng: Trên chiếc gối đã mất, lần vỏ ngoài có nhiều vết máu. Hai người bạn của cô khẳng định, chiếc giường được dọn dẹp cẩn thận, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Healy. Trong ngăn tủ riêng, cảnh sát tìm thấy chiếc áo ngủ cô thường mặc dính đầy máu ở cổ. Ngoài ra, phòng còn mất một số đồ đạc khác như tấm khăn trải giường, ba lô và vài bộ quần áo.
Phải chăng kẻ nào đó đã lẻn vào nhà, đánh Lynda bất tỉnh, dọn giường cẩn thận, rồi đem nạn nhân đi sau khi đã thay quần áo cho cô? Cảnh sát không tin lắm vào giả thuyết điên rồ đó. Họ không tiến hành các biện pháp khám nghiệm pháp y tại phòng của Lynda vì tin rằng sẽ tìm thấy cô. Thực tế lại không diễn ra như vậy và quá trình điều tra trở nên bế tắc.
Trong suốt mùa xuân và mùa hè năm đó, tại các bang Utah, Oregon và Washington, thêm 7 nữ sinh khác biến mất, không để lại dấu vết nào. Các vụ mất tích khác có nhiều tình tiết giống nhau, như nạn nhân phần đông đều là nữ sinh, da trắng, độc thân, xinh xắn, dáng người thon thả, tóc dài chải ngôi giữa, và đều mặc áo ngủ, biến mất vào buổi tối. Nhân chứng cho hay, nơi mà các cô gái xuất hiện lần cuối luôn có mặt một người đàn ông lạ, bị bó bột ở tay hoặc chân. Anh ta tìm cách tiếp cận và hỏi han họ về những cuốn sách, hoặc nhờ họ giúp khởi động chiếc xe VW của mình.
Tiếp đó, tháng 8/1974, một thiếu nữ mắt xanh tóc vàng khá xinh đẹp tên Ott đang đi dạo trên bờ hồ. Lúc ấy có một người đàn ông trẻ tuổi khá điển trai, tay bị bó bột, tiến tới phía cô. Anh ta giới thiệu tên mình là Ted, và nhờ Ott giúp đưa chiếc thuyền của mình lên nóc ôtô. Cô gái nhẹ dạ nghe theo, nhưng trong lúc không để ý đã bị hung thủ dùng dao uy hiếp đẩy lên xe. Hắn chở Otta đến bên bìa rừng, dùng vũ lực cưỡng hiếp cô gái ngay trong xe. Sau đó, hắn dùng dây trói cô gái lại ở một gốc cây trong tình trạng lõa thể và bỏ đi. Đến tối, hắn trở lại thì cô gái đã mệt mỏi xỉu đi, hắn đánh tỉnh cô dậy, hiếp cô thêm một lần nữa từ phía sau, trước khi kết liễu đời cô bằng nhát dao chí mạng ở ngay cổ.
Còn Denis Naslund, một nạn nhân có thể gọi rất dễ thương và có ưu điểm về ngoại hình, là một đứa con cưng, giàu có của dòng họ Naslund. Vào một buổi chiều nọ, khi cô đi chơi cùng bạn trai và một số người khác. Cô vào nhà vệ sinh trong công viên, đã không ngờ rằng, hung thủ đã núp sẵn trong đó, tập kích lúc cô đang bận rộn kéo quần lên. Hắn dùng thuốc mê áp vào mặt của nạn nhân cho tới ngất xỉu, và giở trò giao cấu với nạn nhân ngay trong phòng vệ sinh. Sau đó, hắn bồng nạn nhân lên xe, đưa ra bìa rừng và thực hiện hành vi thú tính của mình y như các nạn nhân trước.
Cảnh sát tìm thấy xác một số cô gái mất tích tại hồ Sammamish, trong công viên quốc gia bang Washington. Hai người trong số họ được nhận diện là Janice Ott và Denise Naslund. Đó là một cố gắng lớn của pháp y vì những gì còn lại chỉ là vài mẩu tóc, những mảnh xương đùi, xương sọ và một phần xương hàm. Họ còn đoán rằng, hung thủ phải bỏ một thời gian theo giỏi mọi hành động của nạn nhân để biết thời khóa biểu, dễ dàng cho việc hành động của hắn ...
Louis Smith, cảnh sát trưởng hạt Midvale, bang Utah, cũng rất quan tâm về tội ác của hung thủ. Ông có cô con gái 17 tuổi, Melissa, rất xinh xắn. Với kinh nghiệm làm cảnh sát của mình và tình yêu của người cha, ông thường cảnh báo cô về sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài. Song tất cả đều trở nên vô ích. Ngày 18/10/1974, trên đường trở về nhà, cô gặp một người thanh niên đón xe quá giang, tuy có cảnh giác trong lòng, nhưng chàng trai kia khá đẹp trai đã thay đổi quyết định của cô. Hung thủ đã dùng dao đòi rạch mặt thiếu nữ để ép nàng tới một nơi vắng vẻ sau vách núi. Hắn đẩy thiếu nữ vào hang động, lột sạch áo quần cô gái ra, rượt cô gái một đoạn đường dài trong hầm tối, và giở trò dâm dật trên mình cô sau khi bắt được. Sau đó, hắn mang cô lên núi, hãm hiếp thêm một lần nữa, rồi xô cô xuống núi trong tình trạng lõa lồ. Xác cô được tìm thấy 9 ngày sau đó, và giống như các nạn nhân khác, cô bị hãm hiếp rất tàn bạo, âm đạo như bị rách nát, trong miệng còn đọng lại ít tinh dịch của cùng một hung thủ ...
13 ngày sau, vào lễ Halloween, Laura Aime, 17 tuổi, biến mất. Người ta tìm thấy thi thể cô vào ngày Lễ tạ ơn (Thanksgiving), bên bờ một con sông nhỏ, tại vùng núi Wasatch. Kẻ giết người đã lấy xà beng, loại chuyên dùng để bật nắp các thùng hàng bằng gỗ, bất ngờ đánh vào đầu và mặt Aime. Sau đó, hắn mang thiếu nữ vào thung lũng sâu, nơi có rất nhiều tuyết phủ, lột trần nạn nhân ra, và đặt lên băng lạnh. Hắn hãm hiếp đến mấy lượt bằng nhiều kiểu cách khác nhau, kể cả dùng băng tuyết nhét vào chỗ kín để hành hạ nạn nhân. Điều tra pháp y cho thấy, cô bị chết do quá lạnh, ở một nơi khác, trước khi bị vứt ra bờ sông. Ngoài xác của nạn nhân, và mẫu tinh dịch đặt quánh trong mình cô, cảnh sát không tìm được chứng cứ nào khác.
Những vụ giết người có tình tiết giống nhau thu hút sự chú ý của cảnh sát bang Utah, họ quyết định phối hợp với các thám tử của bang Oregon và Washington để đem hung thủ ra ánh sáng. Giả thuyết đặt ra là chỉ có một thủ phạm duy nhất. Căn cứ vào nguồn tin của các nhân chứng, họ dựng lên được chân dung của tên giết người với tên gọi là "Ted".
Tối 8/11/1974, tại một quầy bán sách ở Utah, một người đàn ông lạ mặt, cao lớn, khá đẹp trai trong bộ đồng phục khá gọn ghẽ, tiến tới gần Carol DaRonch, nữ sinh Văn khoa 18 tuổi, tóc vàng, mắt xanh, cao gần 1 m 75. Anh ta tự xưng là sĩ quan cảnh sát Roseland và thông báo có kẻ tìm cách ăn trộm chiếc xe VW của cô, rồi yêu cầu Carol ra bãi đỗ xe.
Carol nhìn dạng bộ của viên cảnh sát không có một điểm gì hoài nghi nên đồng ý ngay. Sau khi kiểm tra và thấy mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ, viên cảnh sát tỏ ra không hài lòng với câu trả lời của cô về tình trạng chiếc xe, giấy tờ chứng nhận, và muốn mời cô tới đồn cảnh sát để giúp việc điều tra. Đến bây giờ Carol mới nghi ngờ hành vi kỳ lạ của anh ta và yêu cầu anh ta cho xem thẻ cảnh sát. Người đàn ông giơ thẻ ra rồi vụt cất đi và yêu cầu Carol lên xe. Carol bán tính bán nghi, nhưng trông người đàn ông rất bình tĩnh không giống một kẻ gian, nên quyết định lên xe cảnh sát.
Anh ta lái xe khá nhanh, nhưng lại ngược với hướng đường tới đồn cảnh sát. Carol cảm thấy sợ nhưng còn chần chừ chưa dám phản kháng. Chạy được một đoạn ngắn, vào một nơi ít xe qua lại, người đàn ông đột ngột dừng xe, chộp lấy tay cô, hai bên dằn co dữ dội, cuối cùng cô bị khóa lại bằng chiếc còng số 8. Động tác của hắn khá nhanh nhẹn, thuộc về một tay chuyên nghiệp sử dụng còng. Cô gái gào thét kêu cứu thì gã côn đồ lấy ra một khẩu súng ngắn colt và dọa giết nếu cô không im lặng. Hắn hất Carol ra khỏi xe, rồi dựng cô dậy, tay lăm lăm chiếc xà beng nhỏ lấy từ sau cốp xe dùng để bậy nắp thùng, đe dọa sẽ bị quật vào đầu cô nếu cô không chịu hợp tác. Hắn cởi phẹt-mơ-tuya, moi ra cái "giống đực" cho cô xem. Cô sợ sệt lui về sau, van xin hắn, nhưng hắn vẫn nhẫn tâm bắt cô dùng miệng để thỏa mãn cho hắn. Vào thời khắc khủng khiếp nhất, cô gái đủ nhanh trí đá vào bộ hạ kẻ lạ mặt và vùng chạy thoát. Cô chạy về hướng đường cái và được một đôi vợ chồng đang đi xe qua đó đưa tới đồn cảnh sát. Hung thủ ôm hạ bộ rượt theo, nhưng không kịp, đành trốn mất.
Ở đồng cảnh sát, hai tay còn nguyên trong còng số 8, cô nức nở kể lại câu chuyện. Nhưng dò trong hồ sơ nhân viên cảnh sát, không có ai tên là Roseland. Cảnh sát ngay lập tức bao vây khu vực xảy ra vụ án, nhưng kẻ giả mạo đã "cao chạy xa bay". Dù sao, cảnh sát cũng đã có miêu tả nhân dạng, chiếc xe ôtô, một ít lông tóc và dấu máu của hung thủ khi xô xát với Carol.
Cùng tối đó, nữ sinh Jean Graham, tóc hung, cao 1 m 70, sinh viên kịch nghệ, thuộc loại khá xinh đẹp, đang bận rộn chuẩn bị cho một vở kịch tại trường trung học Viewmont thì một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trong bộ y phục rất lịch sự tiến lại phía cô. Anh ta nhờ cô nhận diện một chiếc xe ôtô đã chắn ngang lối đi của xe anh ta. Vì quá bận cô đã từ chối. Một lúc sau người đàn ông quay lại và nhờ cô giúp đỡ một chuyện khác. Jean thấy lo ngại trước vẻ kỳ lạ của anh ta. Tuy nhiên, cô sớm quên đi cảm giác đó và tiếp tục công việc. Nhưng chỉ một lát sau, cô đã lại nhìn thấy người đàn ông sau cánh gà sân khấu, nhìn mình lom lom. Jean tự nhủ không rõ hắn muốn gì, có lẽ là người muốn đeo đuổi mình, rồi cô cũng quên hẳn đi.
Vùng núi Taylor lúc bấy giờ trở thành chốn quen thuộc của "Ted sát thủ". Xác của 5 người phụ nữ được tìm thấy có một kiểu chết tương tự, thân thể chằn chịt những lằn roi, hoặc lằn trói của dây điện, âm hộ và ngực bị xây xát thật nghiêm trọng.
Và họ vẫn chưa phải là nạn nhân cuối cùng của Ted...
Ngày 16/8/1975, Bob Hayward, cảnh sát trên đường cao tốc Utah đang đi tuần tra tại khu vực ngoại vi hạt Salt Lake thì phát hiện một chiếc VW. Anh chưa bao giờ thấy chiếc xe đó nơi khu vực mình quản lý. Khi Bob bật đèn để xem xét kỹ hơn biển số thì người lái xe liền tắt đèn pha trước và tăng tốc. Ngay lập tức, Hayward đuổi theo.
Sau vài phút, anh đuổi kịp chiếc xe. Khi kiểm tra, Bob cùng đồng đội thấy ghế xe sau chiếc xe đã bị tháo bỏ, bù vào đó là chiếc xà beng bậy nắp thùng, mặt nạ trượt tuyết, dây thừng, một vài chiếc còng số 8, dây điện và một cái cào để móc đá, một số nữ trang và đồ lót của phụ nữ. Tất cả vứt chỏng chơ trong xe. Người lái xe, tên Theodore Robert Bundy, lập tức bị bắt. Hung thủ tỏ vẻ rất bình tĩnh. Hoàn toàn hợp tác với các nhân viên cảnh sát. Anh ta chỉ bị nghi ngờ ăn trộm ngay lúc đó, và bị đưa ngay về đồn cảnh sát lập biên bản.
Kẻ bị bắt trong chiếc xe VW, Theodore Robert Bundy, có tên gọi tắt là Ted Bundy. Tình tiết này lập tức dẫn cảnh sát tới nghi vấn, phải chăng hắn chính là "Ted hung thủ" mà lâu nay họ tìm kiếm. Carol DaRonch, cô gái đá vào hạ bộ của hung thủ và may mắn thoát khỏi tay kẻ giết người, được mời đến nhận diện.
Ngày 2/10/1975, tức gần một năm sau ngày thoát nạn, Carol DaRonch cùng với Jean Graham, sinh viên kịch nghệ, và một người bạn của Debby Kent được gọi tới để nhận diện 7 người bị tình nghi, trong đó có Ted Bundy. Ngay lập tức, Carol nhận ra Ted là viên cảnh sát đã gạt mình lên xe. Hai người còn lại cũng khẳng định chính Ted là kẻ đã lảng vảng phía sau cánh gà trong đêm trình diễn kịch, và tại nơi bãi xe mà bạn họ mất tích.
Thông tin trên cho phép cảnh sát nhận định rằng, những gì mà họ nghi ngờ có thể là sự thật.
Ngày 16/9/1975, bạn gái của Ted Bundy, Meg, được gọi tới Đội Điều tra tội phạm của hạt King, bang Washington. Rất căng thẳng và lo sợ, song Meg vẫn cung cấp cho cảnh sát nhiều tin tức quý giá. Cô cho biết, Ted có thói quen ngủ ban ngày và ra khỏi nhà vào ban đêm. Vào những đêm xảy ra các vụ giết người, cô không rõ Ted đi đâu và không liên lạc được với hắn. Cô cho biết, từ khoảng một năm trở lại đây, nhu cầu tình dục của Ted đột ngột suy giảm. Ted không còn tha thiết hoặc hứng thú khi làm tình với cô. Mỗi khi có nhu cầu, hắn thường trói cô lại, hành hạ cô trước khi quan hệ, và làm rất nhanh. Hắn rất bực tức nếu cô không chịu thực hiện những ham muốn kỳ quái của mình, cũng như rất khổ sở vì chứng bịnh xuất tinh sớm, không thỏa mãn được cho Meg. Meg còn cho biết thêm, Ted là một người rất tự ti về kích thước quá nhỏ của dương vật, và thường đem bó thạch cao lại cho lớn hơn.
Những buổi thẩm vấn sau đó, Meg cho các điều tra viên biết, Ted có để thạch cao, thứ dùng để bó bột, trong phòng của mình ở Paris. Cô cũng nhìn thấy gã bạn tình để một chiếc rìu nhỏ trong xe hơi. Cũng nhờ Meg, cảnh sát xác định được rằng, Ted đã tới công viên Sammamish, Washington vào thời điểm hai cô gái Janice Ott - một thiếu nữ mắt xanh tóc vàng khá xinh đẹp, và Denise Naslund - đứa con cưng, giàu có của dòng họ Naslund, biến mất ở đây.
Quá trình điều tra sau đó đã giúp cảnh sát có thêm những bằng chứng cần thiết để đưa Ted ra tòa vào ngày 23/2/1976, về hành vi bắt cóc Carol DaRonch và mưu đồ hãm hiếp.
Việc xét xử được tiến hành trong khi cảnh sát tiếp tục tìm thêm thông tin liên quan tới cái chết của Caryn Campbell và Melissa Smith. Caryn Campbell, một tiếp viên hàng không, mắt xanh tóc vàng khá xinh đẹp, 23 tuổi, cao 1 m 78 bị giết tại phòng tắm của khách sạn Hilton. Hung thủ lén vào dùng súng uy hiếp nạn nhân, bắt cô khẩu dâm, rồi còng hai tay nạn nhân vào chân bồn vệ sinh. Hắn hành hạ bằng cách cỡi trên lưng cô và cưỡng bức nạn nhân trước khi khiêng cô vào bồn tắm, vặn đầy nước, cắt đứt mạch cổ tay cho cô chảy máu đến chết. Còn Melissa Smith, nữ y tá xinh đẹp của bệnh viện nhi đồng thành phố, cao 1 m 70 người gốc Anh, bị bắt cóc sau khi làm ca hai trở về. Nạn nhân bị hung thủ đánh vào đầu, mang ra vườn sau để hãm hiếp, rồi lén bỏ cô trong cốp xe mang tới một nơi vắng vẻ, tận dụng tiếp trên thân xác của nạn nhân cho đến lúc cô tắt thở.
Họ phát hiện những mẫu tóc và quần áo của hai nạn nhân trong xe của Ted. Kích thước của chiếc xà beng tìm thấy trong chiếc VW cũng tương ứng với vết thương trên đầu Melissa Smith. Với những chứng cứ đó, bang Colorado mở thêm một phiên tòa ngày 22/10/1976, xét xử Ted về tội danh giết Campbell và Smith.
Tuy nhiên, động cơ giết người của tên sát thủ vẫn còn là điều bí ẩn. Và các điều tra viên bắt đầu lần lại cuộc đời hắn, từ kết luận của bác sĩ tâm thần: "Ted sợ bị làm nhục trong các mối quan hệ với phụ nữ".
Những năm thơ ấu của Ted:
Sau những tháng an thai cuối cùng tại một bệnh viện ở Burlington, Vermont, ngày 24/11/1946, Eleanor Louise Cowell, 22 tuổi, chưa chồng, quê Philadelphia, bang Pennsylvania, sinh ra Theodore Robert Cowell. Ted (tên gọi tắt của Theodore) không hề biết tới cha đẻ của mình - Lloyd Marshall, một cựu chiến binh Mỹ. Bởi ông bà ngoại đứa bé đã nhận nó là con mình, để che tiếng xấu không chồng mà chửa của con gái. Trong khi đó, Lloyd vẫn về sống như vợ chồng với Eleanor, và người ngoài hiểu rằng họ là "anh chị" của Ted (nhưng thực sự là cha mẹ của Ted).
Lên 4 tuổi, Ted cùng Eleanor (vai chị nhưng là mẹ ruột) tới Tacoma Washington, sống với một số người họ hàng. Ted đổi tên thành Theodore Robert Nelson, còn "cô chị gái" Eleanor đổi thành Louise Cowell. Một năm sau, Louise Cowell kết hôn với anh đầu bếp Johnnie Culpepper Bundy. Ted sau này đã gắn họ Bundy vào tên của mình, có lẽ do bố dượng bắt ép.
Louise (má ruột của Ted) và Johnnie (bố dượng của Ted) có 4 con chung, và Ted là con riêng, ngày ngày sau giờ học phải ở nhà chăm sóc các "cháu" (thực sự là em cùng mẹ khác cha với Ted). Ted không bao giờ quý mến bố dượng mặc dù ông rất cố gắng chứng minh tình cảm của mình. Hắn luôn nghĩ mình là người thuộc dòng họ Cowell chứ không phải Bundy. Người duy nhất hắn chịu nghe lời là "ông bố", mà thực chất là ông ngoại, sống tại Pennsylvania.
Khi còn bé, Ted rất nhút nhát. Hắn là cái đích để những bạn học lớn hơn bắt nạt và trêu chọc. Ted căm thù lắm, nhưng chẳng làm gì được hơn. Tuy vậy, với bẩm tánh thông minh, Ted luôn có thứ hạng cao trong lớp về học tập và hắn giữ vững "phong độ" ấy đến hết đại học. Bạn học cùng trường phổ thông với Ted cho biết, hắn "ăn mặc gọn gàng và cư xử rất tốt với người khác". Trong thời gian là học sinh phổ thông và sinh viên đại học, Ted không hề hẹn hò với các cô gái. Hắn chỉ tập trung vào môn trượt tuyết và nghiên cứu chính trị - môn học ưa thích của mình.
Năm 1965, Ted tốt nghiệp phổ thông và giành được một suất học bổng tại Đại học Puget Sound. Năm 1966, hắn chuyển sang Đại học Washington và bắt đầu học tiếng Trung Quốc một cách say mê. Để có tiền học, Ted làm nhiều việc khác nhau như hầu bàn và giữ giày tại các quán hàng. Việc làm thêm của hắn thay đổi thường xuyên, còn học hành thì vẫn "ngon lành". Ted liên tục giữ thứ hạng cao trong trường.
Mùa xuân năm 1967, mối tình đầu đời đã làm thay đổi cuộc đời Ted. Ted gặp Stephanie Brooks, một cô gái xinh đẹp, tinh tế, con của một gia đình danh giá và giàu có ở California, trong một dịp đi trượt tuyết, và cô trở thành hình mẫu lý tưởng thường trực trong tâm trí Ted lúc đó. Bởi hắn không thể tưởng tượng được rằng có một người thuộc tầng lớp cao như vậy trong xã hội lại quan tâm tới mình.
Hai người có nhiều điểm khác biệt, song cùng chung sở thích là trượt tuyết. Và đây là lý do làm họ phải lòng nhau. Ted và Stephanie dành nhiều thời gian ở bên nhau để đi trượt tuyết, đi dạo và ăn tối. Trong cái đêm Valentine 1968, tại nhà riêng của Stephanie, Ted ngang nhiên trèo cửa sổ vào. Sau đó vì trời quá khuya, cô cho Ted ngủ lại, và hai người đến với nhau như vợ chồng. Stephanie thật kiều diễm trong bộ áo lót khiêu gợi đã làm trái tim Ted ngây ngất. Ted lần đầu tiên được nếm mùi vị của ái ân, được vinh dự nhận trinh tiết của một tiểu thơ đài các.
Tuy nhiên, sau đó Stephanie không yêu Ted nhiều như hắn nghĩ. Cô cho rằng bạn trai của mình không có mục tiêu rõ ràng trong tương lai, cô không nghĩ sẽ lấy hắn làm chồng.
Năm 1968, khi tốt nghiệp Đại học Washington, Stephanie cắt đứt quan hệ với Ted để theo một chàng trai xứng với cô hơn. Về phần mình, Ted không sao gượng lại nổi sau cú sốc đó. Là một người đầy lòng tự ti và yếu ớt, Ted càng lúc càng suy thoái. Không gì có thể làm Ted thích thú và cuối cùng hắn bỏ học. Tình yêu đầu đời không thành làm hắn có cảm giác cả thế giới sụp đổ. Hắn cố gắng giữ liên lạc với Stephanie bằng cách viết thư, nhưng cô từ chối duy trì quan hệ cũ. Hắn tức lồng lên nên hay thường lẽn vào nhà rình rập cô. Sau này, nhiều người cho rằng khi làm điều đó, Stephanie không hề biết cô đã gây ra sự mất cân bằng trong đầu óc Ted mà tiếp đó là một loạt sự kiện làm nước Mỹ rùng mình. Phải chăng tình yêu không thành có thể biến con người thành thù hận, thành điên rồ ?
Năm 1969, lần đầu tiên Ted biết "chị gái", người mà Ted có mơ tưởng viễn vong, chính là mẹ thật của mình và "bố mẹ" của hắn thì thực ra là ông bà ngoại. Mọi thứ như đảo lộn, từ một kẻ hay ngượng và hướng nội, Ted trở nên lạnh lùng, cương quyết và tàn bạo. Hắn muốn chứng tỏ bản thân mình với cả thế giới, đặc biệt là với Stephanie - người phụ nữ thật xinh đẹp đầu đời của hắn.
Ted cho rằng mình có một sứ mạng thiêng liêng nào đó cần phải làm đối với những phụ nữ xinh đẹp. Hắn đăng ký học trở lại tại khoa tâm lý, đại học Washington, trở thành sinh viên xuất sắc trong bộ môn này và được nhiều thầy cô yêu mến. Trong thời gian này, Ted gặp Meg Anders, một nữ thư ký không đẹp lắm nhưng rất hiểu biết ý người, cô là người gắn bó với hắn trong suốt 5 năm tiếp theo. Meg là người khiêm tốn và ít nói. Cô đã qua một đời chồng, có một con gái và thực sự muốn gây dựng lại cuộc sống lứa đôi. Cô yêu Ted ngay từ cái nhìn đầu tiên và muốn lấy hắn. Tuy nhiên, Ted chưa sẵn sàng để lập gia đình vào lúc đó vì thấy rằng còn quá nhiều thứ phải làm trong đời - sự trả thù !
Meg biết rõ Ted không yêu cô như cô mong muốn. Nhiều lần, Ted còn công khai lả lơi với những người phụ nữ khác trước mặt cô. Tuy nhiên, cô nghĩ đến một lúc nào đó, hắn sẽ nghĩ lại và cưới cô làm vợ. Điều mà cô không biết là mối tình đầu của của Ted và Stephanie vẫn còn rất sâu đậm. Ted từng nói với một người bạn thân của mình rằng: "Stephanie là người đàn bà duy nhất mà tôi yêu. Và tôi không cảm thấy như vậy với Meg".
Bên ngoài, cuộc sống của Ted trong giai đoạn 1969-1972 dường như ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Hắn tỏ ra lạc quan và tin tưởng vào tương lai. Hắn gửi đơn xin học tại khoa luật của nhiều trường đại học, và trong cùng thời gian đó tham gia các sinh hoạt chính trị. Hắn tham gia cổ động tranh cử cho một cựu thống đốc của bang Washington. Trong vị trí ấy, Ted có cơ hội tạo quan hệ với những người có thế lực trong Đảng Cộng hoà. Hắn thậm chí còn được sở cảnh sát Seatle tuyên dương vì đã cứu sống một bé trai 3 tuổi suýt chết đuối trong một hồ nước. Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng, và hắn rất hài lòng về con đường mà mình chọn, nhưng sự trả thù hình như vẫn còn sâu nặng trong đầu hắn.
Năm 1973, trong một chuyến công du tới California cho Đảng Cộng hoà, Ted gặp lại Stephanie Brooks. Stephanie rất ngạc nhiên về sự chuyển biến của Ted. Hắn tỏ ra chững chạc hơn nhiều so với thời đại học. Sau cuộc gặp gỡ này, họ đã quay lại với nhau, và Meg không hề biết chuyện đó. Lúc này, Ted đã quên đi chuyện thù hận phụ nữ. Trong suốt mùa thu và đông tiếp theo, Ted nhiều lần đề nghị Stephanie làm đám cưới.
Nhưng rồi cũng nhanh và đột ngột như khi 2 người gặp lại nhau, Ted bỗng trở nên lạnh lùng và chán nản. Dường như chỉ trong vài tuần hắn đã không còn yêu Stephanie nữa. Ted đã không thỏa mãn với những gì hiện thực bình thường, cái hắn cần là một thứ nào đó cao cả, thiêng liêng, một thứ tình cảm chiếm hữu, và sức mạnh bao trùm.
Điều đó làm Stephanie rất ngạc nhiên và đau khổ. Tháng 2/1974, không một lời giải thích hay báo trước, Ted chấm dứt mọi liên lạc với Stephanie. Đến lúc này, cô mới hiểu rằng kế hoạch báo thù của Ted đã thành công. Hắn từ bỏ cô như có lúc cô đã phũ phàng bỏ rơi hắn, họ không bao giờ gặp lại hay nhận được tin tức của nhau nữa.
Tháng 4/1977, Ted được chuyển tới tòa án hạt Garfield cũng thuộc bang Colorado. Công luận muốn hắn phải đền tội. Tuy nhiên, kẻ giết người đã kịp làm việc mà không ai ngờ: bỏ trốn và tiếp tục gây ra những vụ giết người ngày càng tàn bạo, dã man hơn.
Trong quá trình chuẩn bị cho phiên tòa, vì không tin vào luật sư nên Ted đã tự bào chữa. Hắn tỏ ra tin tưởng vào thành công trong vụ xử, mà theo kế hoạch được tiến hành vào ngày 14/11/1977. Vì phải nghiên cứu nhiều tài liệu tại thư viện luật ở Aspen để chuẩn bị cho vụ xử, hắn được phép ra khỏi phòng giam dưới sự giám sát của cảnh sát. Mọi người không hề biết rằng Ted đang âm mưu chạy trốn.
Ngày 7/6, trên đường tới phòng đọc sách của thư viện nằm bên trong tòa án, Ted nhảy từ cửa sổ xuống đất. Hắn bị thương ở mắt cá chân, nhưng vẫn trốn thoát. Vì không hề bị khóa chân tay nên Ted dễ dàng nhập vào rừng người ở Aspen.
Cảnh sát Aspen ngay lập tức chặn các ngả đường xung quanh thành phố, tuy nhiên, Ted đủ khôn ngoan để tìm ra chỗ ẩn náu an toàn cho riêng mình. Kết hợp với chính quyền thành phố, cảnh sát tiến hành nhiều cuộc càn quét với sự tham gia của chó săn và hơn 150 tình nguyện viên. Nhưng nhiều ngày trôi qua, Ted vẫn biệt tăm.
Trên đường trốn chạy, Ted hiểu rằng cần có một chiếc ôtô để vượt qua vòng vây đang giăng bủa khắp nơi chờ đón mình. Hắn trộm được một chiếc xe còn nguyên chìa trong ổ khóa điện. Nhưng may mắn của Ted đã hết. Ngày thứ 6 sau khi trốn khỏi tòa, Ted bị 2 cảnh sát phát hiện và bắt giữ. Kể từ đó, Ted buộc phải mang còng tay và chân trong suốt thời gian tra cứu tài liệu trong thư viện ở Aspen.
Song hắn không phải là kẻ dễ khuất phục. 7 tháng sau, Ted một lần nữa tìm cách trốn và lần này hắn thành công. Ngày 30/12, Ted đào tường tòa án hạt Garfield rồi tìm cách núp vào bên trong một căn buồng nhỏ của người cai ngục. Đợi cho đến khi không còn ai trong phòng, Ted thản nhiên bước ra khỏi khu vực tòa án bằng đường cửa trước. Cảnh sát chỉ phát hiện ra hắn vượt ngục 15 giờ sau đó, lúc hắn đang đi tới Chicago, một trạm dừng trên con đường tới cái đích cuối cùng là bang Florida. Đến giữa tháng 1/1978, Ted Bundy, dưới cái tên giả Chris Hagen, đã đàng hoàng sống trong một căn hộ ở Tallahassee, Florida.
Thông minh, lại đẹp trai, Ted không gặp nhiều khó khăn trong việc tìm ra một chỗ ở gần Đại học bang Florida. Hắn thường lảng vảng gần ký túc xá của trường, và thậm chí còn vào lớp nghe giảng "chui" mà không hề bị phát hiện. Để sống, hắn phải tìm cách kiếm được những đồ dùng hàng ngày. Tất cả mọi thứ trong căn hộ một buồng của hắn, ngay cả thức ăn, cũng là đồ ăn trộm. Dù sao, trong tình trạng đó, Ted dường như đã có một cuộc sống đầy đủ và hắn rất hài lòng. Điều duy nhất hắn thiếu là một phụ nữ thật xinh đẹp cho hắn mua vui, và từ bấy lâu nay hắn rắp tâm tìm kiếm bên khu nữ.
Tối thứ bảy, 14/7/1976, hầu hết thành viên Hội nữ sinh đại học Florida tham gia vũ hội hoặc các bữa tiệc trong khu ký túc xá. Ted cũng có mặt trong vai trò người khuân vác, và quan sát hết mọi người. Khi họ bắt đầu quay về nhà, tại khu Chi Omega, vào sáng sớm hôm sau. Lúc đó, các nữ sinh không thể biết rằng một điều khủng khiếp đang đợi chờ họ.
Khoảng 2 giờ sáng, hung thủ bỏ tiệc trở về ký túc xá, lẽn vào căn phòng của Kathy Klein, một nữ sinh da trắng tóc vàng, sắc đẹp trung bình, người lớn con. Đập một phát lên đầu nạn nhân cho ngất xỉu, hắn nhanh chóng lột sạch quần của cô ra, xé rách đáy quần lót một khoảng lớn, rồi hắn chỉ cần mở phẹt-ma-tuya của hắn ra để giở trò dâm dục.
Sau đó, hắn cại cửa phòng gần đó. Margaret Bowman, một nữ sinh trẻ, khá xinh, đang ngủ mê trên giường, bị đánh vào đầu bất ngờ, và ngất xỉu. Hung thủ xé rách hết áo quần cô ra, nằm đè lên mình nạn nhân, chỉ để liếm và cắn, như để lấy lại sự hưng phấn mới sau khi xuất tinh.
Không lâu sau, hung thủ lẽn qua phòng kế bên. Lisa Levy, một nữ sinh thông minh, học giỏi, duyên dáng, và trẻ đẹp. Cô là mục tiêu chánh của hung thủ trong chuyến đi này. Hắn đánh cho cô ngất xỉu, cẩn thận cởi áo quần cô ra (không xé như các nạn nhân trước đó), lật úp cô lại, và giao hợp với nạn nhân từ phía sau. Do cú đánh không mạnh, Lisa tỉnh dậy, buộc lòng hung thủ phải bóp cổ cô tới chết. Xong xuôi hắn trở ra, phát giác có một nữ sinh khác, Karen Chandler, đang mở cửa. Hắn rình và đánh vào đầu cô, rồi bỏ chạy.
Lúc đó khoảng 3h sáng. Nita Neary được bạn trai đưa về tới trước cổng khu nhà. Bước về căn buồng của mình, cô để ý thấy cửa trước khu nhà bị mở toang. Vào bên trong, cô nghe có tiếng động như thể một người đang chạy ở căn buồng phía trên. Rồi đột nhiên, tiếng bước chân tiến về phía cầu thang gần chỗ cô đứng. Neary vội nấp vào cánh cửa. Cô trông thấy một người đàn ông đội chiếc mũ cát két màu xanh nước biển sụp xuống che hết mắt, tay cầm một khúc gỗ quấn giẻ. Hắn chạy ra phía cầu thang và ra khỏi cửa.
Thoạt đầu, Nita nghĩ rằng căn nhà bị đột nhập. Cô chạy lên tầng gọi cho bạn là Nancy Dowdy biết tin, rồi cùng đổ đi tìm người phụ trách tòa nhà. Trên đường tới phòng của bà, họ nhìn thấy Karen Chandler, bạn học của họ, loạng choạng bước dọc hành lang trong tình trạng lõa lồ. Máu chảy như suối trên đầu cô. Tại một phòng khác, họ phát hiện Kathy Klein, chủ nhân căn phòng đang nằm trơ trẽn trong một vũng máu, cũng chảy ra từ vết thương lớn trên đầu ...
Khi cảnh sát tới nơi, họ tìm thấy xác 2 cô gái khác trên giường, trong buồng riêng của mỗi người. Hung thủ ra tay khi họ còn ngủ. Nghiên cứu của pháp y cho thấy, Lisa Levy bị đánh vào đầu bằng một khúc gỗ, bị hãm hiếp và bóp cổ tới chết.
Margaret Bowman cũng bị tấn công theo cách tương tự, dù không bị cưỡng hiếp, nhưng trên thân thể cô hằn rõ một số vết răng. Cô bị xiết cổ bằng một chiếc tất dài, bị bỏ lại tại hiện trường. Vết thương trên đầu cô rất nặng. Cú đánh làm vỡ xương sọ và lộ ra một phần não, rõ ràng hung thủ là một người hết sức tàn ác với phụ nữ.
Không có dấu vết vật lộn trên xác Bowman và Lisa Levy. Các điều tra viên ngay lập tức tiến hành thẩm vấn hai nạn nhân may mắn sống sót, nhưng không tìm được thêm thông tin nào đáng giá. Không ai còn nhớ về sự kiện khác lạ nào đó diễn ra trong đêm khủng khiếp ấy. Cũng như Levy và Bowman, tất cả đều đang ngủ say khi kẻ giết người ra tay. Chứng nhân duy nhất là Nita Neary.
Vụ thảm sát buộc cảnh sát nghĩ tới một viễn cảnh đen tối. Và thực tế đúng như vậy, nạn nhân của vụ này vẫn chưa phải là những người kém may mắn cuối cùng.
4h sáng của ngày chủ nhật khủng khiếp đó, cách khu Chi Omega khoảng 1,5 km, Debbie Ciccarelli bị đánh thức bởi một tiếng động lớn từ căn phòng kế bên. Cô tự hỏi, không hiểu cô hàng xóm Cheryl Thompson làm gì khi mới tờ mờ sáng như vậy.
Tiếng động lặp đi lặp lại đều đều gõ vào tường như tiếng động hai người làm tình. Thoạt đầu, Debbie còn cho là bạn trai của Cheryl ngủ lại qua đêm, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn một cách kỳ quặc khiến Debbie nghi ngờ. Cô đánh thức người bạn cùng phòng Nancy Young. Cả hai nghe thấy tiếng rên của Cheryl Thompson, một nữ sinh khá hoàn mỹ. Hoảng sợ, họ vội gọi ngay cho cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt, một phần vì lúc đó họ đang kiểm tra hiện trường vụ án Chi Omega. Nhưng hung thủ sau khi đột nhập vào nhà, tập kích nạn nhân bất ngờ, bắt trói nạn nhân lại, dùng vợt đánh Tenis để hành hạ cô, và sau cùng cưỡng hiếp nạn nhân trong lúc cô còn đang nửa tỉnh nửa mê.
Trên giường trong buồng, Cheryl lơ mơ trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, phần cơ thể phía trên bị lột trần. Phía cuối giường của cô có một chiếc mặt nạ. Cheryl bị đánh rất dã man vào đầu bằng một vật giống như dùi cui.
Cảnh sát làm việc khẩn trương và lấy được mẫu máu, tinh dịch (có cả trong âm đạo và hậu môn của nạn nhân, báo cáo của pháp y cho rằng hung thủ đã có ít nhất hai lần cưỡng dâm nạn nhân) cùng một số mẫu vân tay của kẻ giết người. Không may là phần lớn chứng cứ đó không có tính quyết định trong vụ án (vào thời bấy giờ). Thứ có giá nhất mà các điều tra viên tìm được là những mẩu tóc bên trong chiếc mặt nạ, cùng vết răng cắn trên vú và âm hộ của nạn nhân, và sự làm chứng của Nita Neary.
Tiếc là cho tới lúc này, cảnh sát Florida vẫn chưa hề biết tới "danh tiếng" của Ted Bundy. Nếu không, họ đã nhận ra sự giống nhau giữa chiếc mặt nạ tìm thấy trên giường Cheryl và chiếc mặt nạ tìm thấy trong xe của Ted, khi hắn bị bắt ở Utah vào tháng 8/1975.
Ngày 9/2/1978, Sở cảnh sát Lake City nhận được một cú điện thoại của bố mẹ Kimberly Leach, trình báo rằng con gái họ mất tích. Kimberly Leach, 23 tuổi, cô giáo dạy trẻ, khá xinh đẹp, mảnh mai, tóc vàng nâu, lai Tây Ban Nha. Trên đường trở về nhà, cô bị một chiếc xe tải trắng đụng phía sau đít. Người đụng cô là một người đàn ông rất đẹp trai, ăn nói lịch sự. Sau khi ghi lại biên bản, phát hiện xe bị chết máy, nên cô quyết định đi nhờ xe của người đàn ông lạ mặt. Thật không ngờ, hắn có tài thuyết phục cô tới nhà hắn. Ở đó, hắn bất ngờ còng cô lại trên một cái ghế, rồi chặt đi bốn chân ghế. Trong lúc hấp tấp hắn vô tình chém vào tay hắn, nhưng hắn vẫn mặc nhiên để cho máu trào ra, và treo thòng cô từ xà nhà xuống. Sau đó, hắn dùng dùi khoan lủng đít ghế để giao hợp với nạn nhân, rồi hắn khiêng nạn nhân ra vườn sau, vào trong chuồng nơi nuôi nhiều gà vịt, tròng vào cổ cô sợi dây buộc chó với cái chuông con, và đối xử với cô như một con vật.
Ngay khi được báo cáo, cảnh sát được lệnh triển khai tìm kiếm từ sân trường nơi Leach rời khỏi lớp dọc theo đường về nhà. Người cuối cùng nhìn thấy Leach khi cô đang bước vào ôtô của một người đàn ông lạ mặt ở một con lộ vắng gần trường. Tuy nhiên, không ai nhớ được đặc điểm của chiếc xe hay của người đàn ông đó. 8 tuần sau, người ta phát hiện xác Leach tại một công viên ở hạt Suwannee, Florida. Thi thể của cô bắt đầu phân hủy nên không cho cảnh sát thêm thông tin đáng kể nào.
Vài ngày trước khi Kimberly Leach mất tích, một người đàn ông lạ mặt lái một chiếc xe tải màu trắng đi ngang qua khu trường học và phát hiện ra cô bé Leslie Parmenter, 14 tuổi, rất xinh xắn, đang chờ anh trai đến đón. Hắn đậu xe lại rồi lân la bắt chuyện với cô. Ông ta tự xưng là người của trạm cứu hỏa và hỏi Leslie về đường đi tới trường học ở cạnh đó. Cô bé cảnh giác vì anh "lính cứu hỏa" này mặt quần áo dân sự. Hơn nữa, bố cô, thám tử James Parmenter của Sở cảnh sát thành phố Jacksonville, đã dặn con gái không được nói chuyện với người lạ mặt, nên cô bé bỏ đi. Hắn cũng lên xe nhưng chạy rà rà vòng quanh cô bé. May mắn là ngay sau đó, anh trai của Leslie tới nơi. Nghe em thuật lại câu chuyện, anh bám theo người đàn ông lạ mặt và ghi lại biển số xe để đưa lại cho bố mình.
Thám tử James Parmenter ngay lập tức đi kiểm tra biển số của chiếc xe lạ. Nó thuộc về một người đàn ông tên là Randall Ragen. Nhưng ông này cho hay, biển số xe của mình bị đánh cắp và ông đã phải làm biển mới. Cảnh sát nhận định rằng chiếc xe tải màu trắng kia cũng là của ăn cắp. Hai người con của Parmenter ngay lập tức được đưa tới Sở cảnh sát, và họ dễ dàng nhận ra Ted Bundy trong số ảnh những kẻ tình nghi.
10h tối 15/2/1977, David Lee đang lái xe tuần tra ở khu vực West Pensacola thì nhìn thấy một chiếc VW mà anh chắc không phải của cư dân trong vùng. Lee quyết định kiểm tra, và thông tin phản hồi của Sở cảnh sát cho biết đó là xe ăn cắp. Kẻ điều khiển VW chính là Ted Bundy, và chiếc xe là kết quả vụ trộm cắp mới nhất của Ted. Lần đua tốc độ này hắn không thoát. Lee đã còng được tay hắn lại và giải hắn tới đồn cảnh sát.
Cuộc điều tra sau đó dễ dàng hơn nhiều. 3 nhân chứng khẳng định đã nhìn thấy Ted vào buổi chiều Kimberly mất tích. Cảnh sát cũng tìm ra chiếc xe tải trắng bị ăn cắp, với nhiều sợi vải từ quần áo của Ted còn vương lại trên xe. Ngoài ra, pháp y còn tìm ra vết máu của Kimberly trên vải trải ghế xe và vết máu của Ted ở gần thi thể cô. Một chứng cứ khác quan trọng là vết giày của Ted tại khu đất nơi tìm thấy xác của Kimberly.
Trong 3 năm (1977-1980), 3 phiên tòa đã được mở để xét xử Ted Bundy về tội giết người hàng loạt tại khu nhà Chi Omega; tội tấn công các cô gái ở Chi Omega; và tội giết Kimberly Leach.
Trong suốt phiên tòa xét xử vụ giết người tại Chi Omega, Ted đã tự bào chữa. Hắn tự tin vào khả năng của mình, rằng sẽ thuyết phục được bồi thẩm đoàn để được trắng án. Tuy nhiên, cố gắng của hắn chỉ vô ích. Hắn đã để lại vết cắn đặc biệt trên cơ thể Lisa Levy, và đó là chứng cứ không thể chối cãi được.
Ngày 23/7/1978, sau 7 giờ thảo luận, các quan tòa trở lại phòng xử án và đưa ra kết luận: Ted có tội. Một tuần sau, toà ra án quyết xử tử Ted Bundy. Hai phiên tòa sau đó đều kết án tử hình cho hung thần này.
Rất nhiều người tin rằng số lượng nạn nhân của Ted còn cao hơn rất nhiều so với con số 28 mà hắn chính thức thú nhận. Tuy nhiên, mối nghi ngờ này đã theo Ted xuống mồ, khi bản án tử hình được thi hành, ngày 24/1/1989. Trước khi chết Ted còn dành cho báo chí một cuộc phỏng vấn, trong đó hắn tuyên bố, mình là một người bình thường.
Ted Bundy bị xử tử trên ghế điện tại nhà tù Starke, Florida, vào ngày 24/1/1989. 17 giờ trước khi bị hành quyết, hắn đồng ý trả lời phỏng vấn của tiến sĩ James Dobson, Chủ tịch Hiệp hội Hoạt động vì gia đình của Mỹ. Và điều cuối cùng mà Ted khẳng định là, sách báo và phim ảnh khiêu dâm có khả năng tàn phá bất kể ai và gia đình nào.
Tại phòng hành quyết. Tiến sĩ James trong tư thế trịnh trọng thốt ra câu hỏi đầu tiên với Ted:
- Một cách tóm lược, anh đã bị buộc tội giết và hãm hiếp nhiều phụ nữ và các cô gái trẻ?
- Đúng vậy - Ted thản nhiên nói.
- Tại sao anh lại chọn các cô gái tóc vàng, mắt xanh, có thể gọi là rất xinh đẹp ?
- Tuy tôi là một kẻ giết người hàng loạt, nhưng không phải ai cũng là mục tiêu của sự chọn lựa. Người được chọn chẳng những phải đẹp về hình dáng, còn đẹp về diện mạo. Tôi là người có đầu óc thẩm mỹ đối với phụ nữ.
- Phải chăng những người này đều giống người bạn gái cũ của anh ?
- Có thể nói như vậy !
- Thế nhưng tại sao anh lại phá cái đẹp đó trên các khuôn mặt của họ.
- Đó là một sự trả thù !
- Cho ai ?
- Cho tôi, cho đời sống của tôi, và những gì vốn thuộc về tôi.
- Nhưng những nạn nhân kia không nợ anh bất cứ điều gì có thể thuộc về anh ?
- Tôi biết ... họ đều là những người vô tội. Chỉ trách là cái đẹp của họ đã hại đến họ.
- Lần đầu tiên giết người anh thấy thế nào ?
- Đó là một sự sợ hãi kinh khủng. Tôi đã gặp rất nhiều cơn ác mộng. Nhưng sau đó, tôi thấy thật kích thích. Đối với tôi, giết người là một sự thử thách với chính mình, và là một sự đấu trí với cảnh sát.
- Tại sao anh lại cắt đi hết tóc và lông của một nạn nhân ?
- Vì con người sạch sẻ nhất là lúc không có lông. Tôi ưa thích sự sạch sẻ. Người phụ nữ đó đã có chồng, sự trong trắng tất nhiên không còn đó ..
- Lúc hãm hiếp các thiếu nữ anh có cảm giác hay suy nghĩ gì ?
- Lúc đó tôi không còn là chính tôi nữa. Tôi chỉ thấy tôi cần phải đạt được mục đích mà tôi muốn. Nó giống như một trò chơi săn mồi, và tôi là con hổ đói.
- Những quá trình nào đã dẫn anh tới việc chọn lựa "con mồi" ?
- Thông thường thì những nạn nhân của tôi chỉ là một sự bắt gặp tình cờ, và sự quyết định của tôi chỉ diễn ra trong tít tắt. Những người khác là do quen biết, qua giới thiệu, hoặc cũng có tiếng tăm trong vùng, thì tôi phải bỏ thêm thời giờ nghiên cứu và tìm hiểu thói quen và thời khóa biểu, trước khi ra tay.
- Có những hành động rất dã man anh đã làm như đánh vào đầu nạn nhân bằng thanh sắt, hành hạ nạn nhân bằng vợt Tennis, hoặc trói nạn nhân rồi treo lên cây, hoặc dùng những vật cứng nhọn đâm, hoặc dùng răng cắn vào chỗ kín v.v ... Anh có thể giải thích những điều này thế nào ?
- Tất cả những hành vi trên chỉ nhằm thỏa mãn thị hiếu của riêng tôi. Mỗi khi tôi thực hiện tôi thấy mình như trút đi một gánh nặng tình dục mà tôi thiếu xót.
- Anh muốn nói đến chuyện yếu sinh lý ?
- Đúng vậy !
- Anh có thấy anh là một người bệnh hoạn ?
- Điều đó còn phải tùy ở cách nhìn của mỗi người. Đứng trên lập trường của đạo đức xã hội thì đúng, tôi là một người bệnh hoạn, nhưng đứng trên lập trường của riêng tôi, là một người bình thường tỉnh táo, thì tôi rất hiểu rõ hành động của mình làm, hoàn toàn có tính toán, có khoa học ...
- Tính toán và khoa học của anh có nghĩa là phi tan những chứng cớ ở hiện trường một cách chu toàn?
- Đúng! Đó là một trong những phương cách của một trò chơi. Để thực thi một "phi vụ" cho tốt, phải nên hiểu biết khoa học, và áp dụng khoa học một cách triệt để.
- Cơ quan pháp y có tìm thấy tinh dịch của anh trên mình của các nạn nhân, phải chăng đây là một sự cố tình của anh?
- Lúc đầu là một sự vô tình vì đôi khi tôi cũng không tự chủ được tình huống, nhưng sau đó tôi cố tình khiêu chiến với họ. Đó là một trò chơi săn lùng hào hứng!
- Anh là người có học, vậy tại sao anh lại trở thành người như vậy?
- Tôi quả là đã lớn lên trong một gia đình với bố mẹ là người theo Thiên Chúa giáo, và họ rất quan tâm, yêu thương tôi. Chúng tôi đi nhà thờ đều đặn, trong gia đình không ai hút thuốc, uống rượu hay bài bạc. Nhưng khi được 12-13 tuổi, tôi đã chứng kiến những ảnh liên quan tới tình dục đầu tiên trong tạp chí Playboy và Penhouse, tại một tiệm tạp hóa và hiệu bán thuốc. Cũng trong thời gian đó, tôi đọc nhiều sách báo và tạp chí khiêu dâm mà người lớn vứt lại trong thùng rác. Những gì tôi học trong đó là rất "nặng" và kích thích hơn nhiều so với kinh nghiệm ban đầu của mình. Dạng khiêu dâm nặng nhất mà tôi được biết là làm tình kèm theo bạo lực, hay một loại gọi là "khổ dâm". Có lẽ những tư tưởng đó là nguyên nhân chính khiến tôi có các hành động kinh khủng sau này.
- Vậy điều gì đã xảy ra trong đầu anh trong quãng thời gian đó?
- Mọi thứ diễn ra theo trình tự và dần dần. Đầu tiên, tôi trở nên "nghiện" nặng sách báo khiêu dâm, nghiện các phim con heo. Tôi thèm khát những tài liệu bạo lực và mỗi lúc sự đòi hỏi càng tăng hơn trước. Giống như một thứ ma túy, nó làm con người hình dung tới những điều mà ngay cả sách báo khiêu dâm, phim ảnh cũng không thể miêu tả hay diễn đạt được. Đến một lúc nào đó, tôi đi tới cái ngưỡng mà sau này, khi vượt qua nó, trong tôi bắt đầu có ý muốn thực hiện các hành động mình tưởng tượng ra. Tôi hình dung ra sự khoái trá được thưởng thức những gì chỉ có duy nhất mình làm, mình đọc và mình nhìn thấy.
- Anh ở trong trạng thái đó bao lâu?
- Khoảng 2 năm. Tôi đã cố gắng cưỡng lại xu hướng bạo lực và phạm tội vì hiểu đó là sự trả thù những mất mát về tình cảm mà tôi phải hứng chịu khi còn bé. Cái ranh giới đó dần dần bị xóa mờ, rồi tôi rơi vào những cơn mơ khủng khiếp bắt nguồn từ những cảnh khiêu dâm man rợ mà tâm trí tôi ghi lại.
- Anh có nhớ là đã vượt qua ranh giới tỉnh táo đó như thế nào không?
- Tôi không thể đạo đức giả tới mức nói rằng mình hoàn toàn bị ngoại cảnh chi phối. Chúng ta đang nói tới những mắt xích không thể thiếu trong chuỗi các hành động dẫn tới việc giết người. Cứ như thể có một thứ gì đó nấp kín trong lòng tôi, xúi dục tôi, nó làm tôi không thể kiểm soát thêm được nữa, cái ranh giới đạo đức mà tôi đã cố gắng tạo ra từ hồi còn nhỏ không còn đủ mạnh để giữ tôi thêm được nữa, và tôi như con thiêu thân lao đầu vào ánh sáng ...
- Ted, sau khi thực hiện vụ giết người đầu tiên của mình, anh có những suy nghĩ và tình cảm gì?
- Tôi như vừa trải qua một điều gì đó như thể là giấc mơ vậy. Tôi không thể tưởng tượng được một điều gì như thế đang diễn ra trước mắt, chỉ có linh cảm tôi chiếm hết tâm trí, và khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, với một tinh thần tỉnh táo, thì tôi hiểu rằng mình đã làm những điều kinh khủng.
- Trước đó, anh chưa bao giờ có cảm nhận tương tự như vậy ư?
- Sâu thẳm trong lòng, tôi là một người bình thường. Tôi có những người bạn tốt, một cuộc đời bình thường, chỉ trừ một phần dù rất nhỏ, nhưng lại rất mạnh mẽ, nguy hiểm và đam mê mà tôi luôn gìn giữ làm bí mật của riêng mình. Người ta đáng lẽ phải hiểu rằng tôi không phải là kẻ tàn bạo, đồi bại hay một dạng quái vật mang hình người. Tôi cũng giống như con trai của các vị, chồng của các vị, và tôi lớn lên một cách bình thường. Sách báo khiêu dâm và phim ảnh bạo lực có khả năng tàn phá bất kể gia đình nào. Dù cha mẹ tôi rất thận trọng trong việc dạy dỗ, không để tôi nhiễm những thói hư hỏng, nhưng các loại sách báo đồi trụy vẫn phá hoại hết những gì tôi có. Và mọi việc xảy ra đã gần 30 năm rồi.
- Tại sao bao nhiêu người khác cũng trải qua những kinh nghiệm tình dục với quan niệm lệch lạc như anh, nhưng lại không sa vào con đường đó?
- Tôi không phải là một nhà khoa học xã hội chuyên nghiệp và tôi không nghiên cứu những vấn đề đó. Nhưng sau thời gian sống trong tù, tôi suy nghĩ nhiều và chợt nhận ra rằng có rất nhiều người đọc sách báo khiêu dâm đã đi vào xu hướng bạo lực giống tôi.
Không ai trong số những người "nghiện" sách báo, phim ảnh khiêu dâm có thể tránh được xu hướng đó. Không có gì phải nghi ngờ về việc này. Ngay cả một số nghiên cứu của FBI cũng cho thấy, phần lớn những kẻ giết người hàng loạt là người có xu hướng háo dâm hoặc lệch lạc về tình dục. Nhưng chính lý trí của con người có thể chế thắng được tất cả lòng ham muốn lệch lạc đó.
- Anh có nghĩ hình phạt mà Tòa án Liên bang dành cho anh là xứng đáng không?
- Tôi không muốn bàn cãi về việc đó với ông. Tôi không muốn chết. Nhưng quả thực là tôi xứng đáng chịu hình phạt mà xã hội dành cho mình ở một mức độ nào đó, và đúng là cả xã hội cần được bảo vệ để tránh hành động gây hại của những kẻ như tôi.
Và đó là những lời sau cùng của Ted Bundy - hung thần của các thiếu nữ vào thập niên '70, làm chấn động toàn nước Mỹ. Qua câu chuyện của Ted, các bạn có thấy rằng sách báo và phim ảnh khiêu dâm làm tác động rất lớn đối với thanh niên, nhưng nếu các bạn có lý trí và lương tâm đạo đức thì có thể tự kềm chế được bản thân, KBL tôi thiết nghĩ, học biết cái xấu ở đời để hiểu thế thái nhơn tình, chớ đừng học làm cái xấu để hại người thế gian!
Hết